Con đường mưa
Trong cuộc đời mỗi người , ai cũng có những kí ức không thể nào quên. Với tôi đó là hình ảnh con đường ngay trước cổng trường vào những ngày mưa. Tôi và em quen nhau cũng trong một ngày mưa như vậy. Tôi vẫn nhớ như in ngày ấy… .
Tôi và em quen nhau cũng trong một ngày mưa như vậy.
Tôi .
Một sinh viên nhà ở tỉnh lẻ. Tính tôi ít giao du với người khác nên cũng không có nhiều bạn. Mọi tâm sự tôi đều thổ lộ hết với nhóm bạn chơi cùng. Mọi buồn vui tôi đều ghi cả vào cuốn nhật kí đã theo tôi từ khi bước vào đại học. Cuộc sống xa nhà tôi chỉ chú tâm vào việc học, chưa từng có mối tình thực sự nào cho đến trước khi gặp em.
Em.
Một người con gái cùng trường với tôi, em dễ thương, dịu dàng, tính tình cởi mở và đặc biệt rất nhiều người theo đuổi. Em chưa chọn ai, có lẽ vì em chưa chọn được người hợp với mình.
27-04 . Một ngày mưa.
Ngày hôm đó tôi học cả ngày, đến gần sáu giờ mới được nghỉ,cả người mệt nhoài. Khi tan học trời bắt đầu mưa tầm tã, tôi mở cặp ra tìm mà sao không thấy cây dù hay mang theo. Tôi chợt nhớ ra : thôi chết sáng nay mang nhiều sách quá nỡ bỏ dù ra ngoài rồi. Đã gần tối mọi người đã ra về gần hết, mà trời cứ mưa như vậy. Đường về phòng trọ thì khá xa, chạy về tới nơi thì e ướt hết sách mất. Tôi kiên trì chờ đợi, chờ xem có ai quen có dù tôi sẽ xin đi nhờ. Người về cứ thưa dần, tôi chợt nhận ra có lẽ mình là người cuối cùng trong trường. Ôi sao thật may mắn, trong lúc tôi đang tuyệt vọng và chuẩn bị đội mưa về thì sau lưng có một tiếng nói nhỏ nhẹ: “bạn kẹt mưa không về được àh?” Tôi quay lưng lại nhìn xem ai vừa hỏi thì thấy đứng sau mình là một người con gái xinh xắn và quen mặt. nhưng hình như chúng tôi không quen nhau . Tôi ấp úng:” ừhm. mình bị kẹt mưa!”. “vậy có cần đi nhờ dù của mình không”- vừa nói em vừa mở cặp, bật cây dù có xinh xắn màu bảy sắc cầu vồng. “ ôi vậy thì tốt quá mà bạn ở trọ ở đâu, mình sợ mình ngược đường? ” – vừa nói tôi và em cùng bước ra ngoài cổng trường cùng với cái dù trên tay em. Trường tôi rộng, có lẽ đi bộ từ nơi tôi trú mưa đến ngoài cổng chính phải hết đến 5 phút. Khi đi, chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ, hỏi nhau về tên tuổi, ngành học… nhưng tôi đâu biết rằng sự tình cờ này mang đến cho tôi nhiều thay đổi trong cuộc đời. Em ở trọ bên phải trường còn tôi thì ở phía sau, tới chỗ trọ của em thì trời vẫn mưa, em nói: “ bạn cứ cầm dù của mình mà về”. Tôi: “ ừm cám ơn bạn, nhưng khi nào thì mình có thể gửi lại được? hay mình trao đổi số điện thoại cho tiện liên lạc”. Và như thế tôi đã có số điện thoại của em. Tôi với em chào từ biệt nhau…
Tối hôm đó trời vẫn mưa:
23h30: Tin tin- bạn có một tin nhắn mới.
“ helu, ban ve co bi uot không za?”
“ hjhj, thank ban nhe, nho cay du cua ban ma mjh k sao!. Hen wa k bj uot sach. Maj bn co dj hoc k? mjh guj laj cay du”
“maj mjh nghj uj. De bua nao gap thj tra cung dc. Hjj. On nghja j. gap nguoj hoan nan faj giup chu. Gjon thuj, ban be ca ma.”
“uhm, du sao cug cam on nha, khuya uj ma chua ngu ak?”
“mjnh cug chuan bj dj ngu uj nek, ban ngu ngon nhe. Pái pai. Hjj.”
“ ngu ngon va mo dep nhe co be!. Hjhj”
Đêm đó sao tôi có một cảm giác lạ đến thế nhỉ? Sao trằn trọc hoài không ngủ được thế này. Tôi lấy nhật kí ra, viết vào đó những cảm nhận lạ của mình về người bạn mới quen. Tôi viết và ngủ gật đi lúc nào không biết.
22h 03 phút tối hôm sau. Tôi nghĩ thầm: không biết mai người ta có đi học không nhỉ?. Mai còn trả dù nữa, cầm hoài ngại quá. Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin.
“maj ban hoc may h vay?. Co gap mjh dc xiu k?. mjh gui laj cay du.”
“okay thuj. Maj 9h30 o ghe da gan cong truong nha”
“uhm, vay maj gap nha. Ngu ngon nhe”
“uhm, u too”.
Sáng 29-04. 9h30.
Tại ghế đá : “Way”- em nở nụ cười vẫy tay gọi tôi.
Tôi tiến tới gần: “ hì hì. Chờ mình lâu chưa?”
“ mình cũng vừa tới àh”.
Tôi ngại ngùng hỏi: “bạn có bận gì không?”
“ gì đây tính đền ơn mình ah” em cười và đáp lại.
“uhm. Mình muốn mời bạn đi uống nước, đa tạ cái vụ chống giột hôm bữa… rảnh không?”
“ đi thì đi vô căn tin cho gần nè”.
Hai chúng tôi vào căn tin, uống nước, đây là lần đầu tiên tôi đi uống nước với một người bạn khác giới mà lại đi có hai người. Tôi với em trò chuyện vui vẻ, rồi chia tay trong tiếc nuối, nhưng đây có lẽ chỉ là cảm giác của mình tôi mà thôi.
Từ hôm đó tôi hay để ý tìm hiểu em, qua hỏi han bạn bè tôi biết em là một người vui tính, có rất nhiều bạn bè nhưng lại chưa có người yêu. Em làm ban chấp hành đoàn trường nên thảo nào lần đầu gặp tôi thấy quen mặt. Tôi dần bị chinh phục bởi cái vẻ hồn nhiên của em. Những lần nhắn tin gọi điện trở nên thường xuyên hơn. Mỗi lần gặp em tôi vui lắm, mỗi lần chia tay thì tôi lại thấy buồn, lâu không gặp thì nhớ lắm. Thấy em cười nói đi bên anh nào đó là tôi chẳng thích!.
Tôi biết tôi đã yêu em mất rồi, tôi cần em!
Tối ngày 10-10. Tôi và em lại gặp nhau qua tin nhắn.
“ em gai , tu van gium a cai. Bi wa”
“hom nay gan to wa ha, giam goi tui la e. tu van gi vay ong anh be nho. Hehe”
“ thich mot nguoi la ntn vay? Haizz”
“lam gi sau long vay? khi xa nguoi ta co thay nho khong?”
“ co chu, nho lam, nho mun chet luôn”
“ ghe vay ta. The thay nguoi ta di voi ai thi sao? hjj”
“ tuc dien mau luôn chu sao nua. The cung hoi”
“ gay nhi. Chac ban thich nguoi ta that ui, ma ai vay ta? Bat mi di. Hom nao gioi thieu voi minh nhe. Nguoi ta may man ghe”
“muon bit khong. ,mjh ke cho. Nhung dung ngac nhien nhe”
“ co chu. Ai ma ngac nhien ta nguoi do tui cung bit ha?”
“uhm, nguoi do ban cung bit do”
“ noi dai ra di, to mo wa ak”
“ nguoi do chinh la em do. Anh biet rat duong dot khi noi ra nhung qua that a rat nho e”
“gion vay tui tuong that do nha, tui ma bam la khong nha ra dau do”
“ mot tram phan tram khong gion. Anh xin the”
“thiet vay sao. Tui cung co dieu muon noi tu lau rui”
“dieu gi, hay noi cho a nghe. Du bat cu dieu gi a cung muon nghe”
“ thuc ra em cung thich anh tu lau rui. Tu cai ngay ma a va e cung di mot chiec du ve”.
“hay cho a duoc ben canh e. cham soc e , e nhe em co dong y khong?”
“em dong y. dung lam em that vong”
“ a hua….”
….
Và cuối cùng chúng tôi đã là của nhau. Ôi sao tôi hạnh phúc quá. Không biết giờ em như thế nào, có hạnh phúc như tôi không!
Chúng tôi đã có những phút giây hạnh phúc bên nhau.
Thấm thoát đã một năm tôi và em bên nhau. Vì biết tính tôi là người vốn hay ghen, em cũng hạn chế bớt những mối quan hệ bạn bè với những người khác giới. Chúng tôi đã có một năm thật hạnh phúc, em với tôi luôn chia sẻ tất cả những tâm sự , nỗi lòng vui buồn trong cuộc sống, học tập. Chúng tôi là nghị lực, mục đích sống của nhau. Mỗi ngày bên nhau là một niềm vui… . Tôi vẫn nhớ em thích nhất là hoa trinh nữ, đây là loài hoa mà tôi luôn mua tặng em khi có dịp gì vui. Nhiều khi giận hờn, ghen tuông nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn vượt qua tất cả, mỗi lần như vậy tình cảm của chúng tôi lại thêm khăng khít hơn, gắn bó hơn.
Năm cuối đại học, em và tôi đều đạt được thành tích cao khi ra trường, với bảng điểm giỏi cầm trên tay chúng tôi cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc. Chúng tôi đã dự định nhiều thứ cho tương lai: hai đứa lập nghiệp ở đâu, sinh con trai hay gái, giống anh hay em…
Người đời thường nói tình đầu bao giờ cũng đẹp nhưng cũng phải chia lìa, ban đầu tôi không tin nhưng tới một ngày điều đó trở thành sự thật …
Ngày 18-5 10h sáng.
Ngày trường phát bằng cho khóa chúng tôi cũng là một ngày mưa, mưa lớn lắm. tôi và các bạn chia tay nhau sau khi nhận bằng từ ban giám hiệu trường. Chúng tôi vui mừng khôn xiết vì đây là lúc hái quả sau 4 năm dài đằng đẵng học tập. Có vui cũng có buồn, buồn vì từ nay bạn bè sẽ mỗi người một nơi không biết khi nào gặp lại nữa. Những cái bắt tay, những cái ôm từ biệt cứ như níu cả đám lại…
Giá như…….
Chia tay các bạn, tôi và em ra về. Ra đến cửa cổng trường, trời vẫn mưa to lắm, mưa như trút nước…. Tôi và em cùng đội áo mưa đi ra khỏi cổng trường thì em vội vã nói với tôi : “em quên đồ trong trường rồi, anh chờ em xíu em chạy vào lấy!”. Tôi vội vàng đậu xe ở lề đường đối diện trường . Chưa dứt lời em vội vã nhảy xuống xe, chạy băng qua đường để vào trường. Tôi cũng đâu ngờ đây là lần cuối tôi nhìn thấy nụ cười của em. Giữa trời mưa không để ý, em vừa băng qua đến giữa đường thì có một chiếc xe buýt đã chạy đến và… tôi đã mất em mãi mãi. Cơn mưa ngày nào đưa em đến với cuộ đời tôi nay nó đã cướp em đi. Tại sao ? tại sao? Tôi gào thét trong đau đớn, tôi cứ mãi ôm lấy em trong mưa…
Em à! Từ nay anh phải bước một mình trên con đường mưa này rồi.
Giá như lúc ấy tôi chở em vào lại trong trường, giá như tôi và em nán lại với bạn bè cho đến hết mưa, giá như …
Nhưng trong cuộc đời làm gì có từ gì gọi là “giá như”. Tôi chỉ biết ôm sầu một mình, tôi ân hận , tự dằn vặt mình vì cái chết của em. Đau khổ tột cùng, nhiều lần tôi muốn tìm đến sự giải thoát nhưng trách nhiệm của tôi với gia đình không cho phép tôi làm như vậy. Tình yêu của tôi với em mãi mãi không nhạt phai theo năm tháng. Mỗi khi về lại trường tôi như sống lại cảnh em rời xa tôi, tôi không cầm nước mắt , những lúc như vậy tôi chỉ tự trấn an mình rằng không có từ “giá như”, đó là số phận đã không cho chúng tôi bên nhau thêm nữa…
Một năm sau tại nghĩa trang thành phố:
“Em à, vậy là mình xa nhau được đúng một năm rồi phải không em. Một năm sao đối với anh nó dài như một thế kỉ ấy nhỉ. Haizz”
Tôi đặt bó hoa trinh nữ bên mộ em.
“đây anh hứa tặng em loài hoa mà em thích nhất đây, hoa tươi em nhỉ. Em cứ yên tâm đi, gia đình và bạn bè chúng ta vẫn khỏe, chỉ có anh là đang ốm đây. Em ác lắm sao hôm ấy em chạy vào trường mà không chờ anh đi cùng, để giờ anh nặng nề sống một mình như thế này. Anh giờ chắc ế rồi, hì, anh cũng mong mình ế luôn để nay mai gặp còn bắt đền em nữa. Lần này em phải chờ anh bằng được nhé, bỏ đi trước là anh giận đó… .”
Cứ đến ngày 18-5 là tôi đi thăm một người bất kể nắng, mưa tôi cũng đều đi, việc đó gống như một thói quen mà có lẽ tôi không bao giờ quên được...